Anh bên phải không chịu thua kém, tiếp tục một tràng “diễn văn khen vợ”. Hai người ai cũng không chịu kém cạnh ai, phải cố để người kia công nhận vợ mình là số một.

Sáng thứ bảy đến cơ quan, phát hiện phòng làm việc đang sửa sang lại mất khoảng hơn tiếng đồng hồ. Hai anh chàng đồng nghiệp vui vẻ vỗ vai tôi xuống sảnh cà phê tán gẫu. Trong đầu tôi chợt lóe lên hình ảnh mụ vợ sáng nay tất tưởi chở con đi học rồi vội vã vào bệnh viện chăm sóc bà ngoại đang ốm. Hình ảnh đó chỉ hiện lên vài giây chớp nhoáng, sau đó dưới sự thúc giục của hai anh bạn đồng nghiệp, tôi theo chân họ xuống cà phê.
Vừa ngồi vào bàn, anh bạn ngồi bên tay trái tôi đã lên tiếng: “Trời mưa rét mướt thật, tối hôm qua vợ tôi phải là cả tiếng đồng hồ mới xong bộ quần áo nay cho tôi mặc”. Anh bạn bên tay phải nghe thấy liền chép miệng: “Cậu nói tôi mới nhớ, bình thường tôi cũng không để ý, ngày nào mở tủ ra cũng thấy quần áo phẳng phiu nằm gọn gàng trong một góc, không rõ vợ mình giặt giũ, phơi phóng rồi là lượt lúc nào”.

Hai ông bạn có vẻ tìm được “tiếng nói chung”, bắt đầu gạt tôi sang một bên để thi nhau khoe khoang về vợ mình. Anh bên trái nói một câu, anh bên phải cười hà hà gật gù: “Đúng đấy”. Cứ như vậy, sau khi ngồi trơ một mình đến 10 phút đồng hồ, tôi cũng xen vào: “Nghe hai cậu nói, tôi thấy còn chưa thấm vào đâu so với những gì vợ tôi đã làm. Này nhé, giờ tôi cứ ngồi gác chân ở đây cà phê với các cậu tới 5 giờ chiều về, vợ tôi vẫn cơm ngon canh ngọt đầy đủ. Quần áo tôi thay ra, vợ tôi phải tự gom rồi giặt. Con cái cũng là vợ tôi đi làm về đón. À nói đến vụ đi làm thì mới thấy vợ tôi phải gọi là siêu nhân nhé! 7 giờ tôi dậy là thấy vợ đã cho con ăn xong, đang đốc thúc chỉnh đốn quần áo ấm cho tụi nhóc và trang điểm mặc quần áo công sở của mình. Thấy tôi ngơ ngác đứng trước cửa nhà vệ sinh, bà vợ tôi trong lúc vội vã chải đầu còn lấy được cả bàn chải và kem đánh răng nhét vào tay tôi, dặn dò tôi nhớ ăn sáng và khóa cửa, rồi dắt xe ra đưa con đến trường. Tính sơ sơ thì có tới cả chục công việc vợ phải làm trong 60 phút. Ấy vậy mà hôm nào cũng thấy tươi roi rói”.


Ngày nào mở tủ ra cũng thấy quần áo phẳng phiu nằm gọn gàng trong một góc, không rõ vợ mình giặt giũ, phơi phóng rồi là lượt lúc nào (Ảnh minh họa)

Hai anh chàng kia nghe xong liền “xì” một tiếng. Anh bên tay phải tôi đáp “Tưởng gì, ngày nào vợ tôi chẳng như vậy. Ngoài ra, mỗi khi đi công tác trên miền núi, cô ấy lại lặn lội tìm kiếm hà thủ ô về làm thuốc cho mẹ chồng. Hai ông đã nhìn thấy tóc mẹ tôi chưa, bà hơn 70 tuổi rồi mà tóc vẫn xanh đen. Suốt ngày mẹ tôi chạy đi khoe hàng xóm rằng có cô con dâu hiếu thảo, đi đâu cũng nhớ tới mẹ chồng”.

Anh bên trái nhấp môi một chút cà phê rồi tiếp chuyện “Vợ tôi thì không đi công tác đâu cả, suốt ngày quanh quẩn ở văn phòng nên chẳng có nhiều cơ hội thể hiện lòng hiếu thảo. Nhưng về khoản nấu nướng thì cô ấy khiến mẹ tôi bữa nào cũng phải khen ngon. Thậm chí, bà còn động viên cô ấy đi thi Vua đầu bếp”. Nói xong, anh ta đắc ý ngửa mặt cười khà khà.

Anh bên phải không chịu thua kém, tiếp tục một tràng “diễn văn khen vợ”. Hai người ai cũng không chịu kém cạnh ai, phải cố để người kia công nhận vợ mình là số một. Đúng lúc này, điện thoại của tôi đổ chuông, là vợ tôi gọi. Mặc kệ hai ông bạn còn đang “tranh luận gay gắt”, tôi thản nhiên nghe máy. Vợ tôi hỏi tôi sáng đi có bị ướt không? Đã ăn sáng chưa, sau đó kể lể về tình hình của mẹ vợ một chút, bảo tôi yên tâm làm việc. Sau đó dặn tôi chiều về sớm đón con về nhà nội ăn tạm một bữa vì cô ấy phải ở lại cả đêm trong viện. Cả cuộc nói chuyện kéo dài tới 5 phút nhưng tôi chỉ đáp được mỗi hai câu, một là “Tình hình của mẹ sao rồi?” và hai là “Được rồi, bố con anh tự lo được, em yên tâm”.


Giờ tôi cứ ngồi gác chân ở đây cà phê tới 5 giờ chiều về, vợ tôi vẫn cơm ngon canh ngọt đầy đủ (Ảnh minh họa)

Cúp máy, ngẫm nghĩ thấy vợ mình mới là số một. Bận rộn mệt mỏi như vậy mà vẫn gọi điện quan tâm hỏi han chồng, cũng buồn một chút là tối phải ngủ xa vợ. Hai ông bạn kia vẫn còn đang kể lể, ca ngợi vợ mình, tôi đành chốt lại “Thôi, hai ông nói bấy giờ thì cũng chỉ xoay quanh việc vợ ai cũng chịu khó, đảm đang, hiếu thảo, chiều chồng. Chứng tỏ phụ nữ thật giỏi, đàn ông không thể sống thiếu phụ nữ. Thế thì còn gì mà phải cố tranh luận nữa. Thanh toán rồi lên văn phòng làm xong việc mà về sớm”.

Lên văn phòng, bật máy tính, hình ảnh vợ và hai con đang cười tít mắt trên màn hình lại hiện lên. Bầu trời ngoài cửa rất u ám nhưng trong tâm trí tôi thì thật tươi sáng. Nói cám ơn cuộc đời thì thấy thật “chuối” nhưng có lẽ tôi cũng cần mua một món quà và kèm theo câu cảm ơn vợ trong ngày sinh nhật sắp đến gần của cô ấy.

Bạn có thể xem thêm: 


0 nhận xét :

Đăng nhận xét

 
Top